“ CÁM ƠN ĐỜI MỖI SÁNG MAI THỨC DẬY, TA CÓ THÊM NGÀY NỮA ĐẺ YÊU THƯƠNG "

Thứ Tư, 16 tháng 11, 2011

Thơ vui


Vợ là Thánh chỉ Vua ban

Có sao dùng vậy miễn bàn đúng sai

Quỷ thần chứng dám hai vai
Vợ là Thiên tạo đúng sai miễn bàn
***
Ngày xưa đất rẻ như bèo
Vườn chung ong bướm bay vèo là sang
Dậu mồng tơi cạnh nhà nàng
Nay xây tường kín xin chàng bấm chuông.
***
Rượu chè, cờ bạc, gái trai
Là thuốc trường thọ ông trời cho ta
Chính trị là thứ tránh xa
Bàn nhiều đoản thọ hoặc là đánh nhau.
***
Về thăm chiến trận Điện Biên
Ngậm ngùi tiếc thuở tráng niên qua rồi
Ngày xưa kéo pháo băng đồi
Nay không kéo được qua đùi chị em.
***
Ngày xưa vắng vẻ phố phường
Chữ Tâm, chữ Đức ta thường để trên
Ngày nay người chật như nêm
Chữ Nhẫn thường được đặt lên bàn thờ
***
Hôm xưa lên tỉnh về làng
Áo cài khuy bấm em làm khổ tôi
Bây giờ quần trễ rốn lồi
Khổ tôi khổ cả bố tôi đang thiền.
***
Cây muốn lặng gió chẳng đừng
Trách ai đem chiếc lược sừng tặng sư
Khiến lòng sư những ngẩn ngơ
Nửa mong tóc mọc nửa mơ trọc đầu
***
Ước gì mình theo Đạo Hồi
Được lấy bốn vợ cùng ngồi một nơi
Hà Đông sư tử hết thời
Có giỏi kiện thánh đạo Hồi A La
***
Đi thăm đất nước Trung Hoa
So ra gái đẹp thua xa quê mình
Còn như miếu mạo cung đình
Không xem cũng biết rằng mình kém xa.
***
Suốt đời chỉ yêu một người
Bệnh ấy còn nặng gấp mười ung thư.
***
Mẹ già như chuối chín cây
Sổ đỏ mẹ quyết cầm tay chẳng rời
Ông Sở Địa chính phì cười
Mai kia quy hoạch đất thời của ông.
TG : Nguyễn Bảo Sinh
Nguồn : Trannhuog.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét