“ CÁM ƠN ĐỜI MỖI SÁNG MAI THỨC DẬY, TA CÓ THÊM NGÀY NỮA ĐẺ YÊU THƯƠNG "

Thứ Hai, 26 tháng 9, 2011

TRÒ CHƠI





Hoàng tử cưỡi ngựa mo cau
Công chúa đội đầu vương miện bằng rơm
Vua thì mặt vẽ gạch non
Ngai vàng chễm chệ bằng hòn đất nung

Triều đình họp dưới gốc sung
Chiếu chỉ lá chuối trát dùng lá khoai
Quan quân thị vệ rất oai
Thầy cơ lá mít, thầy cai lá trầu

Gươm trần tuốt ngọn roi dâu
Vung lên chém gió trên đầu tả tơi
Bỗng đâu tiếng gọi Tý ơi
Để trâu ăn lúa giời ơi chết đòn


Ba chân bốn cẳng lon ton
Vua chạy một mạch siêu hồn phách tan
Hoàng tử, công chúa vội vàng
Lùa đàn vịt chạy về làng một hơi

Thế là mũ áo tả tơi
Thế là hết một cuộc chơi thiết triều

MÙ CĂNG CHẢI





Ở đây đất chạm tới trời
Mù Căng Chải ngủ ngàn đời trong suơng

Heo may thổi lệch con đuờng
Váy H'mông thả nõn nuờng vào thơ

Chợ phiên thổ cẩm rượu ngô
Bán buôn cả cái hững hờ tựa mây

Mật ong ai rót mà say
Hỏi em mua vạt nắng này bao nhiêu

Tiếng chân ngựa gõ vào chiều
Thơm nồng thắng cố đổ siêu tiếng khèn

Ô xoè bỗng rực rỡ em
Để trăm ngọn núi chợt mềm như lau.

SÓNG HÁT




Lạ cho con sóng bạc đầu
Xoãi tan trên cát còn ngầu bọt lên
Mà bờ vẫn cố tình quên
Mải mê lời gió ru bên bìa rừng

Vô tâm đến thế là cùng
Bờ sao hiểu hết được lòng biển khơi
Thôi đừng đỏng đảnh bờ ơi
Gần nhau thế chẳng, xa xôi được gì ?

Nghe như có tiếng thầm thì
Lẳng lơ gió đã bỏ đi một mình
Trơ bờ cát trắng mông mênh
Với con sóng hát chuyện tình một bên

Tôi đi giữa lúc triều lên
Thương con sóng chẳng làm nên tội gì
Đơn côi thiếu đủ mọi bề
Tôi như con sóng đam mê một đời

Một đời sóng rách tả tơi
Khát khô bờ cát cháy lời tin yêu !

SẮC NẮNG HANH VÀNG




Dẫu chẳng được sinh ra giữa lòng Hà Nội
Tôi lớn lên trong nắng gió sông Hồng
Ngõ phố hẹp
Một thời bom đạn giặc
Trên giảng đường
Trang sách mở mênh mông

Và cứ thế
Một ngày thu Hà Nội
Tôi gặp em trong sắc nắng hanh vàng
Phố vẫn phố
Sao mà yêu quá đỗi
Tôi biết đời mình từ đấy sang trang

Em với phố và tôi thành máu thịt
Hà Nội thành quê
Không biết tự bao giờ
Tôi đã có những ngày hạnh phúc
Chung vui buồn với phố
Và thơ

GIAO MÙA


Nồng oi nắng hạ tan đâu hết
Gió mát trời xanh mắt ngỡ ngàng
Mỏng mảnh áo ai vàng lối rẽ
Thoạt nhìn như thể dắt thu sang.